[Dịch] Thập Nhật Chung Yên

Chương 22 Nhân viên cửa hàng

"Thật tởm ..." Trán Kiều Gia Kình nhăn lại nhìn những thứ dơ bẩn trên sàn nhà, "Mùi hôi thối nồng nặc này, không phải là chất thải đó chứ?"

Chất thải?

Tề Hạ đột nhiên quay đầu nhìn Kiều Gia Kình.

Đây là một quan điểm rất thú vị.

Nói cách khác, ngoài chín người bọn họ và những kẻ đeo mặt nạ động vật, thì còn có những người khác nữa.

Hay có thể nói...là những "thứ" khác.

Người hoặc "thứ" này dường như đã sống ở đây rất lâu, nếu không thì không thể để lại đầy chất thải ở khắp nơi được.

Mọi người lục tung xung quanh nhưng không thể tìm thấy kim chỉ băng gạc. Ngoài cửa hàng tiện lợi cũng không thấy có hiệu thuốc hay phòng khám, nếu mù quáng đi tìm, Hàn Nhất Mặc sợ là không thể cầm cự được lâu.

"Vậy phải làm sao bây giờ..." Cảnh sát Lý khoanh tay, tuyệt vọng nhìn về phía bác sĩ Triệu, dường như đang muốn nghe ý kiến của hắn.

Chưa đợi bác sĩ Triệu lên tiếng thì sau quầy thu ngân của cửa hàng tiện lợi vang lên tiếng động, cánh cửa phòng nghỉ nhân viên từ từ mở ra.

Cả chín người đều kinh hoàng, lập tức lùi lại mấy bước, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang từ từ mở ra đó.

Một bóng người gầy gò vụt ra từ cánh cửa.

Nhìn kỹ lại thì người bước ra là một cô gái gầy đến mức không còn ra hình người, chẳng thể nhìn ra tuổi tác.

Má cô hóp sâu, mắt trố ra ngoài, như thể toàn bộ phần thịt trên khuôn mặt đều đã biến mất.

Cô mấp máy đôi môi khô khốc, tò mò nhìn về phía mọi người.

Sau một thoáng sửng sốt ngắn ngủi, cô có vẻ như là kịp phản ứng, vội vàng chỉnh sửa lại bộ trang phục bẩn thỉu tồi tàn của mình, cất giọng khàn khàn nói: "Chào mừng đã đến..."

Chào mừng...đã đến?

Cảnh sát Lý cố gắng hiểu kỹ lưỡng ý nghĩa của câu nói đó, dường như hiểu ra rồi.

"Cô là...nhân viên cửa hàng?"

Cô gái gật đầu: "Vâng."

Mọi người không nói gì nữa, bởi vì việc này lộ ra một cỗ không hợp lý.

Bỏ qua lý do tại sao nơi này còn có người khác, cho dù cô thực sự là "nhân viên cửa hàng", tại sao cô lại làm việc trong một cửa hàng tiện lợi đã hoàn toàn đổ nát thế này chứ?

Nhân viên cửa hàng thấy mọi người không hành động gì, đành thử thăm dò nói một câu: "Xin thoải mái lựa chọn."

Tuy nói vậy, nhưng ở đây còn không gian để "lựa chọn" nữa sao?

Kệ hàng gần như trống rỗng, chỉ còn lại vài món đồ đã hỏng mục, bám đầy bụi bẩn.

Ánh mắt của người bán hàng đờ đẫn, nhìn chằm chằm vào nhóm người.

Ánh nhìn đó khiến cho mấy cô gái có chút sợ hãi.

"Có kim chỉ không?" Tề Hạ bình thản hỏi người bán hàng.

"Kim... chỉ?" Đôi mắt vô hồn của người bán hàng hơi nhúc nhích, sau đó đưa tay ra, mô phỏng động tác xỏ chỉ vào kim. "Anh hỏi cái này... kim chỉ này à?"

Mọi người mới nhận ra tay cô dính đầy máu đen đã khô, trông rất ghê rợn.

Tề Hạ tiến thêm một bước, nói: "Đúng là kim chỉ này, cô có bán không?"

"Lừa đảo, anh..." Trước khi quen biết Tề Hạ, Kiều Gia Kình tự cho mình là người gan dạ nhất trên đời, nhưng giờ ngay cả hắn cũng không dám nói chuyện với người phụ nữ này. "Người phụ nữ này không bình thường, anh không nhìn ra à?"

"Nhìn ra thì sao?" Tề Hạ bình thản nói. "Tình hình của chúng ta còn có thể tệ hơn được nữa à."

Người bán hàng lại ngây ngốc suy nghĩ một lúc, rồi đột ngột mở ngăn tủ trước quầy hàng, lục lọi vung vẩy.

Lúc này mọi người mới nhìn rõ diện mạo của cô.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình bẩn thỉu, nhìn tổng thể càng trông giống như chiếc áo được treo trên móc vậy, rất không cân đối.

Trên áo sơ mi không biết dính gì đó, có vẻ như là dầu mỡ, lại có vẻ như là máu.

Chiếc áo sơ mi này gần như dài đến đầu gối, phần dưới của cô dường như không mặc quần, trên đùi đầy những vệt máu khô.

Tề Hạ nhíu mày, muốn lùi lại một bước, nhưng lại bị người bán hàng nữ tóm lấy cổ tay.

Hắn cảm thấy cổ tay mình như bị một cành cây già quấn lấy, khô héo lại đau nhức.

"Tôi có đây này!" Nữ nhân viên há miệng, để lộ hàm răng ố vàng, "Có 'kim chỉ'! Theo tôi vào đây!"

Bàn tay cô liên tục chỉ về phía "Phòng nghỉ nhân viên", như thể muốn Tề Hạ đi vào cùng cô.

Thật sự mọi người đều bị cô dọa sợ, nhìn hành động hiện giờ của người phụ nữ này thì việc đi vào cùng cô tuyệt đối không phải là một ý hay.

"Quên đi... Chúng tôi không mua nữa!" Kiêu Gia Kính tiến lên định kéo tay người phụ nữ kia, "Cô buông ra trước đi."

Nhưng người nữ nhân viên như không nghe thấy, một bên kéo Tề Hạ dịch chuyển từng bước chân, một bên nở nụ cười vui vẻ.

"Trong căn phòng này có 'kim chỉ'! Anh vào đi!"

Sức lực của cô thậm chí còn lớn hơn cả sức của hai người đàn ông là Kiêu Gia Kính và Tề Hạ cộng lại.

"Ê!! Mau đến giúp với!" Kiêu Gia Kính quay đầu hét lên một tiếng.

Cảnh sát Lý và bác sĩ Triệu hoàn hồn, cũng vội vã chạy tới.

Người nữ nhân viên bất giác bước nhanh hơn.

Tề Hạ chỉ cảm thấy một lực cực lớn đang kéo mình, hoàn toàn không thể thoát ra được.

Hai người vốn chẳng cách phòng nghỉ nhân viên kia bao xa, thế nên chỉ đi mười mấy bước đã vào tới cửa phòng.

Bác sĩ Triệu và cảnh sát Lý đang kéo Tề Hạ ra ngoài, nhưng không ngờ nữ nhân viên lại đột nhiên buông tay.

"Á!"

Một tiếng kêu thét, mấy người suýt chút nữa ngã nhào.

Sau khi đứng vững, bọn họ nhận ra nữ nhân viên không hề quan tâm đến họ, mà quay lại phòng lục tung mọi thứ.

Bốn người đàn ông hoảng hốt nhìn xung quanh căn phòng. Nơi đây sạch sẽ hơn bên ngoài một chút, có một chiếc giường gấp đặt ở góc phòng, chăn màn đã ố vàng. Trên giường còn có một vệt máu lớn, có vẻ khá mới. Ở góc khác, trên một chiếc bếp lò đơn giản có đặt một chiếc nồi sắt hoen gỉ, bên trong đang sôi ùng ục nấu gì đó.

Nữ nhân viên cửa hàng dường như cũng không quan tâm những chuyện này, vẫn đang lục lọi trong một chiếc thùng cũ kỹ.

"Chỗ nào nhỉ... Kim chỉ..." Cô liên tục ném đồ đạc trong thùng ra ngoài, bên trong có lon bia, tạp chí cũ và xoong nồi.

Kiều Gia Kình xoa xoa mũi, nhìn về phía chiếc nồi sắt.

"Nói thật, tôi đang đói lắm đấy." Hắn nhỏ giọng nói với Tề Hạ, "Nếu như cô nàng không phải là một người phụ nữ điên, tôi cũng muốn hỏi xem có thể xin ăn ké một bữa không."

Tề Hạ nhìn vào chiếc nồi, bên trong đang nấu một thứ gì đó màu trắng.

Hắn cũng cảm thấy hơi đói.

"Anh dám ăn đồ ở đây?" Cảnh sát Lý hỏi, "Ai biết thứ đó bẩn thỉu thế nào..."

"Nhưng nó có mùi rất thơm."

Kiều Gia Kình nói đúng, nhờ chiếc nồi sắt này mà mùi trong nhà thoang thoảng hương thơm, che bớt đi mùi hôi thối.

"Cô đang nấu gì vậy?" Kiều Gia Kình mạnh dạn hỏi, có vẻ như hắn thực sự muốn ăn một miếng.

"Heo con." Nữ nhân viên cửa hàng trả lời.

"Heo con?"

Kiều Gia Kình tỏ ra thích thú, định đi đến chỗ chiếc nồi để xem, nhưng nữ nhân viên cửa hàng lại bỗng hô lên.

"À! Tìm thấy rồi!"

Chỉ thấy cô quay người lại, hai tay ôm một vật, hớn hở nói với mọi người: "Nhìn này! Kim chỉ!"

Cảnh sát Lý bước lên nhìn, vẻ mặt hơi khó xử.

Đây không phải là "kim chỉ" gì cả, mà là một cái lưỡi câu bị gỉ sét và một cuộn dây câu lộn xộn.

Hắn quay người nhìn về phía bác sĩ Triệu, dùng ánh mắt ra hiệu một chút.

Bác sĩ Triệu suy nghĩ một chút, nhìn chằm chằm vào lưỡi câu và dây câu, hỏi: "Cô gái, còn kim chỉ nào khác không?"

"Không có." Nữ nhân viên cửa hàng lắc đầu, "Chỉ có cái này thôi, các anh mua không?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất